Trang thông tin tổng hợp
Trang thông tin tổng hợp
  • Ẩm Thực
  • Kinh Nghiệm Sống
  • Du Lịch
  • Hình Ảnh Đẹp
  • Làm Đẹp
  • Phòng Thủy
  • Xe Đẹp
  • Du Học
Ẩm Thực Kinh Nghiệm Sống Du Lịch Hình Ảnh Đẹp Làm Đẹp Phòng Thủy Xe Đẹp Du Học
  1. Trang chủ
  2. Du Học
Mục Lục

Fanfiction Drama

avatar
kangta
22:25 01/07/2024

Mục Lục

gbnsoeulpreviewpb6

Ánh nắng cuối thu vẫn còn vàng rực trên bầu trời Seoul. Yijung hít một hơi thật sâu trước khi bước ra xe. Ngước lên bầu trời xanh, trong vắt, anh nhớ tới đôi mắt của Gaeul, long lanh nhìn anh hôm hai người chia tay ở lò gốm. Đột nhiên, khi nghĩ tới Gaeul, anh lại nhoẻn cười một mình.

Chỉ còn 1 ngày nữa là tròn 4 năm. 4 năm đã trôi qua kể từ hôm đó. 4 năm, anh không hề viết thư hay liên lạc với cô. Không phải vì cuộc sống ở Thuỵ điển quá vui vẻ. Anh cô đơn lắm ấy chứ. Trước đây, cuộc sống của anh lúc nào cũng có gốm và phụ nữ. Khi ở Stockhom, những gì anh để tâm đến chỉ có gốm và Gaeul mà thôi. Gốm hiện hữu, còn Gaeul, tất cả chỉ là những hình ảnh rời rạc về cô mà anh luôn cố chắp nối. Nhưng dù có rời rạc đến mấy thì cứ nghĩ đến những nụ cười tươi như mùa thu, ánh mắt hiền dịu ngời sáng và cả những giọt nước mắt mỗi khi cô bên anh, đều khiến anh cảm thấy ấm lòng.

Hình dung ra gương mặt dịu dàng của Gaeul khi gặp lại, lòng Yijung không khỏi bâng khuâng. Anh chưa bao giờ tự hỏi rằng mình có yêu cô hay không mà chỉ nghĩ về cô để vượt qua 4 năm dài. Nỗi nhớ luôn làm anh phải cố gắng lắm mới không gọi điện, dù chỉ là cho Woobin để hỏi thăm tin tức của cô. Mà cái thằng khỉ đó, dù đã được anh nhờ vả âm thầm quan tâm đến Gaeul thay anh, cũng chẳng hiểu ý anh lấy một lần. Gọi cho anh, toàn huyên thuyên chuyện đâu đâu, mà anh thì đời nào mở lời hỏi hắn chứ.

Lý do thật sự khiến Yijung dằn lòng như vậy, chỉ duy nhất vẫn bởi cái tính tự phụ của chính anh thôi. Anh muốn cô chứng minh cho anh, bằng chính tình yêu bền bỉ của cô một lần nữa về học thuyết soulmates mà anh vẫn ngang ngạnh chống đối.

Sự trở về lặng lẽ của Yijung nếu có ai biết được cũng thật đáng ngạc nhiên. Chàng trai nổi tiếng một thời đã lặng lẽ biến mất 4 năm, không tin tức, không scandal. Dường như Seoul vẫn chờ đợi giây phút chàng playboy trở về và những người phụ nữ đẹp nhất vẫn ngóng đợi nụ cười mê hoặc ấy lại bừng sáng giữa các bữa tiệc sang trọng thâu đêm.

Nhưng giờ thì anh yên lặng nhìn qua cửa kính xe, ngắm nhìn phố phường quen thuộc, chỉ duy nhất nghĩ đến một người.

o0o

Bọn trẻ con ùa ra sân chơi, ríu rít như bầy chim non dưới nắng vàng. Gaeul cười rạng rỡ ngắm nhìn lũ trẻ. Cuộc sống của cô kể từ khi trở thành cô giáo mầm non đã luôn tươi sáng và niềm vui luôn hiện hữu, bao quanh cô.Khẽ thở dài khi ngước nhìn lên bầu trời, Gaeul như muốn tận hưởng tất cả những giây phút này, hạnh phúc này.

Kể từ khi chia tay Yijung, những lời nói rụt rè, sự ngượng ngùng của anh khi đề nghị cô chờ đợi chính là động lực để cô vượt qua nỗi nhớ và sự xa cách. Trong lòng cô tịnh không một chút hờn trách rằng anh đã không liên lạc và bận tâm về cuộc sống của cô. Những tin tức thầm lặng về anh chỉ do Woobin hoặc Jihoo ghé qua, nói vài câu cho cô an lòng. Cô thầm biết ơn Woobin và những gì anh đã làm cho cô khiến cô nhận ra tình bạn giữa họ thật quá sâu sắc và đáng ngưỡng mộ. Giống như cô và Jandi vậy.Gaeul lại mỉm cười lần nữa khi nghĩ về Jandi. Cái cô nàng này lúc nào cũng khiến cô phải mỉm cười.

- Gaeul à, gì mà em cười một mình thế? Trông ngố quá đấy.

Một ngón tay khẽ búng vào trán Gaeul và tiếng cười rộn ràng làm cô giật mình ngước nhìn.

- Gusok à. Anh làm gì ở đây thế?

- Em hỏi hay nhỉ? Anh có hẹn hò với Yuna chăng? - Gusok chỉ tay vào một cô bé đang đào cát ở cạnh cầu trượt.

- Hi hi - Gaeul khúc khích cười - Anh thật là. Thế mà cũng đùa được. Anh đợi em một lát nhé, bố mẹ bọn trẻ đến bây giờ và em có thể về được. Hôm nay, em sẽ đãi anh một bữa nhé.

- Dịp gì thế? Gaeul của chúng ta hôm nay trông lạ lùng ghê. Có gì hay, kể nghe coi - Gusok ghé tai sát mặt cô, tinh nghịch.

Gaeul vỗ vào trán anh, đẩy anh lùi ra xa, rồi cười bí ẩn:

- Không phải hôm nay, là ngày mai cơ. Ngày mai là một ngày quan trọng với em, rất quan trọng. Anh là bạn thân của em, em muốn chia sẻ niềm vui này với anh trước.

- OK - Gusok nói, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cả hai cười vang khi xem mấy đứa trẻ đang cố xây một cái lâu đài cát.

Nhưng một ánh mắt quan sát hai người thì không hề vui vẻ chút nào. Bàn tay trái nắm chặt vào vôlăng, trái tim thắt lại đập thình thịch trong lồng ngực, bàn tay phải ghì chặt vào bó hoa bên ghế đến gãy nát. Không ai khác chính là Yijung…

Về trước một ngày, anh đã nghĩ sẽ gây bất ngờ cho Gaeul, nhưng người bất ngờ lại chính là anh. Anh khẽ cười khẩy một tiếng và cái học thuyết soulmates mà anh đã gần như muốn tin tưởng bỗng nhiên thấy cần phải quăng vào sọt rác.

o0o

- Yijung!!! Cái thằng. Về mà không báo cho bọn mình biết trước là sao? - Woobin quàng tay qua vai Yijung đập liên hồi kỳ trận, trong khi Jihoo và Jun Pyo bật cười, giơ tay đập vào bàn tay Yijung giơ ra.

- Cậu không sao đấy chứ? - Ji hoo chăm chú quan sát gương mặt Yijung, bỗng cất tiếng hỏi, chẳng ăn nhập với không khí vui vẻ khi cả 4 gặp lại nhau. Sự yên lặng êm ả của Yijung ở Thuỵ điển khiến Jihoo hiểu rằng, trái tim của chàng playboy vậy là đã có chủ. Đáng nể thật, cô bé nhỏ nhắn đó. Nhưng hôm nay, cái ánh mắt sắc lạnh và nụ cười gượng gạo của Yijung khiến Jihoo cảm nhận có chuyện không hay đã xảy ra.

- Cậu nghĩ vấn đề là gì nào? Chỉ là đàn bà thôi, Jihoo ạ. 4 năm ở Thuỵ điển, mình chịu đựng sự cô quạnh đủ rồi. Woobin à, thế nào? Seoul giờ còn có người nào cho tớ không nhỉ?

Junpyo cười ha ha:

- Thật đúng là cậu rồi đấy. Chúc mừng cậu đã trở về, Yijung à!

Woobin hơi cau mày, thoáng vẻ khó chịu khi nghe Yijung nhắc tới đàn bà. Vậy cậu ta nhờ anh chăm sóc Gaeul trong lúc cậu ta ở Thụy điển để làm gì nếu không phải là đã thực sự phải lòng cô ấy?

Trong khi đó Jihoo lặng lẽ chỉnh lại sợi dây đàn, không bộc lộ bất kỳ phản ứng nào. Gaeul à, em đã lại làm gì với cậu ấy vậy?

Jandi bước vào với sự ồn ào quen thuộc:

- Này Junpyo, anh không thể gọn gàng hơn một chút được à? Ồ, Yijung sunbae, anh về rồi sao? - Cô giơ tay ra bắt tay anh - Thật không ngờ là đã 4 năm rồi. Nhanh thật đấy.

- Này, Jandi, ai cho phép em bắt tay cậu ấy hả? Chồng em đứng ở đây, mà em dám chạm vào người đàn ông khác hử?

- Ôi trời đất ơi - Jandi hừ một tiếng.

- Thôi nào, hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc mừng Yijung trở về nhé - Woobin chen vào giữa hai người.

- Đúng đấy, Jandi à, em mời cả Gaeul nữa nhé - Jihoo vẫn cúi nhìn cây đàn viôlon trong tay, lên tiếng.

Yijung bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, rồi lạnh lùng nói:

- Thôi đi các cậu, hôm nay mình có hẹn rồi. Không thể để cho lady chờ mình được. Bye đã nhé.

Nói rồi, anh bước ra ngoài đi thẳng. Jandi và Junpyo ngơ ngác nhìn nhau. Woobin ngoảnh qua nhìn Jihoo, thấy anh hơi mỉm cười thì trong lòng mơ hồ nghĩ tới Gaeul. Không lẽ là vì cô bé mà Yijung cư xử bất bình thường như thế?

o0o

Gaeul trở về nhà cũng đã muộn. Cái anh chàng Gusok này cầu kỳ thật, cứ nhất định là phải đưa cô về, dù đã loáng choáng say rồi. Khi còn lại một mình, Gaeul lặng lẽ nhìn ra ngoài trời, sao lấp lánh đến đẹp, cô nghĩ thế và mỉm cười. Ngày mai… Cô đã mong chờ ngày mai suốt 4 năm qua…

Nhớ đến nụ cười ấm áp của Yijung, Gaeul lại cảm thấy trái tim run run. Không biết cô sẽ nói gì khi gặp anh? Anh sẽ nói gì khi gặp cô? Tự nhiên hai má cô bừng đỏ, khi trong lòng cô đột nhiên mong muốn được anh ôm vào lòng. Cảm giác đó vừa khiến cô ngượng, vừa khiến cô cảm thấy tim mình đập mạnh. Yijung, anh còn nhớ cái hẹn 4 năm không? Gaeul không thể nào ngủ được. Cô tha thiết mong ngày mai sớm đến. 4 năm trôi qua, vậy mà còn một đêm nữa, cô lại thấy dài vô tận.

Sáng sớm, Gaeul đã tỉnh dậy. Cô mặc bộ váy màu hồng nhẹ, trang điểm một chút rồi bước ra khỏi nhà. Cô đã xin nghỉ ngày hôm nay để đến một nơi mà suốt 4 năm qua, không cuối tuần nào cô không đến. Lò gốm, nơi Yijung đã rụt rè bộc lộ tấm lòng mình với cô, lúc nào cũng là nơi cô cảm thấy lòng mình được nhẹ nhõm nhất. Mỗi lần đến, dù không có gốm để nung, cô vẫn đốt lửa. Nhìn ngọn lửa cháy bừng lên trong hầm đất, cô lại nghĩ về niềm hạnh phúc sau khi trải qua những thử thách của cuộc đời.

Gaeul ngồi xuống đúng chỗ mà suốt 4 năm qua, lần nào đến cô cũng ngồi. Lần này, cô không đốt lửa. Cô nghĩ, mình sẽ đợi Yijung đến. Mặt trời đã dần xuống đồi, Gaeul vẫn ngồi yên lặng. Cảm giác bình an không còn nữa, thay vào đó là sự hồi hộp, lo âu. Có lẽ nào anh đã quên? Có lẽ nào mình cô còn nhớ? Có lẽ nào, cô đã quá hoang tưởng, từ lời nói không rõ ràng, xác định chắc chắn hôm nào của anh, mà hiểu sai ý anh? Anh sẽ tìm đến cô đầu tiên, đâu có nghĩa là anh muốn cô đợi anh.

4 năm không tin tức mà mày không hiểu điều gì sao? Gaeul à, mày lại ngốc nữa rồi. Gaeul à.

Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má. Gaeul đứng bật dậy và bỏ chạy. Cô không thể chịu đựng nổi ý nghĩ, rằng một lần nữa cô lại để anh biến mình thành một cô bé ngốc.

o0o

Không hiểu sao cuối cùng anh lại đến đây, dù tự ve vuốt cái tôi cao ngạo của chính mình rằng, anh ghé qua thăm lò gốm, có gì sai trái đâu. Nhưng rồi khi nhìn lại khung cảnh đáng nhớ ngày hôm đó, Yijung ngơ ngẩn ngồi xuống chỗ cũ, có cái gì đó đột nhiên quặn thắt nơi trái tim.

Yijung quay nhìn sang trái, tưởng như Gaeul vẫn đang ngồi đây bên anh, gió làm bay tóc cô và cái áo len đỏ mỏng manh không đủ làm cô ấm. Yijung đặt tay xuống chỗ mà cô đã từng ngồi, ngón tay chợt run lên khi cảm giác hơi ấm vẫn còn. Có ai đó vừa mới ngồi ở đây.

Gaeul!

Yijung đứng bật dậy, anh nhìn quanh rồi chạy ra con đường dẫn xuống chân đồi. Không một bóng người. Có lẽ anh nhớ cô quá mà tưởng tượng chăng?

Nụ cười rạng rỡ mà cô trao cho người con trai ở sân chơi nhà trẻ hôm qua như một nhát dao đâm vào tim anh. Trái tim từng tổn thương đã vì cô mà tươi vui trở lại nhưng giờ đây thì nó đã hoàn toàn lạnh lẽo rồi.

Yijung dứt khoát bước xuống đồi, tự nhủ thầm rằng trong lòng mình, sẽ không bao giờ có bất cứ vướng bận nào đến Gaeul nữa.

o0o

- Gusok à, hôm nay em mệt quá rồi, có gì mai nói chuyện đi anh.

- Là anh, Gaeul à.

Gaeul vội mở cửa, nhận ra Jihoo, cô lí nhí chào, mời anh vào nhà, cố gắng quay người thật nhanh mà không quá bất lịch sự. Jihoo bước vào, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy tận mắt không gian sống nhỏ bé của Gaeul.

Trong lúc cô lúi húi pha trà, anh dạo bước quanh phòng. Tất cả đồ trưng bày đều bằng gốm, chẳng có gì lạ cả, vì anh biết chúng đều là sản phẩm do chính tay cô làm ra. Không biết Yijung có biết được trình độ làm gốm của Gaeul đã tiến bộ đến thế nào. Trà đã pha xong, Jihoo ngồi xuống ghế, lúc đó mới phát hiện bộ đồ pha trà cô đặt ngay ngắn trên bàn mà nãy giờ anh không chú ý.

- Ồ, cái này của Yijung để lại cho em hả?

- Không ạ - Gaeul nhát gừng đáp - là em tự làm đấy - Cô định nói khả năng làm gốm của em đã hoàn hảo vậy sao, nhưng rồi lại thôi. Jihoo đâu có phải là chuyên gia làm gốm, anh chẳng thể phân biệt được bàn tay nào là chuyên nghiệp hay không cả.

Lúc này, Jihoo mới chú ý thấy vẻ mặt xanh xao của Gaeul, và đôi mắt của cô mọng nước một cách đáng nghi ngại. Anh rất muốn hỏi cô tại sao, nhưng rồi lại thốt lên:

- Gusok là bạn trai của em à?

Gaeul ngẩng nhìn Jihoo:

- Sao ạ?

- À, tại anh thấy khi anh gõ cửa, chưa biết ai mà em đã gọi tên cậu ta. Anh nghĩ, chỉ có thể là bạn trai mà thôi - Jihoo khẽ nháy mắt.

- À, không ạ. Chỉ là bạn rất thân thôi - rồi cô thêm - giống như Jandi.

Jihoo im lặng một lúc, anh nhìn quanh bàn và nhìn thấy một chiếc saxophone nhỏ bằng gốm trắng đặt ngay ngắn trên ghế sofa. Jihoo vô cùng thích thú, với tay cầm lên và khen:

- Ồ cái này đẹp quá. Em làm hả Gaeul? Tuyệt thật đấy.

- Không ạ. Là Gusok làm đấy anh ạ.

- À, anh quên cậu ta là chủ một xưởng gốm nhỉ, hình như tên là Kỷ niệm thì phải. Vậy ra đây là một kỷ niệm nào đó của em hả?

Gaeul bối rối, không trả lời.

- Sunbae, anh đến gặp em có chuyện gì không ạ? - Cô ngập ngừng một chút rồi không kìm được, lời cô muốn nói đã thốt ra không cách gì lấy lại - Yijung sunbae, anh ấy…?

Jihoo khẽ lắc đầu:

- Ồ, em yên tâm, không có gì xảy ra với cậu ấy đâu. Yijung đã trở về hôm qua - Nghe câu này, tim Gaeul nhói đau. Thì ra anh ấy đã về và người đầu tiên anh ấy tìm gặp lại không phải là cô. Nước mắt đã bắt đầu loang loáng trong mắt cô khiến Gaeul đột nhiên phải hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Cô cố mỉm cười.

Jihoo vẫn quan sát cô bé. Phản ứng của Gaeul khiến anh cảm thấy cô đã thật sự trưởng thành. Đâu còn là cô bé nữa. Gương mặt dịu dàng, trong sáng và hơi có vẻ bướng bỉnh nữa, đẹp một cách thánh thiện. Anh ngạc nhiên khi trước đây anh đã chưa từng nghĩ rằng cô đẹp như thế. Thảo nào. Chả trách cái thằng đó đã chết chìm chết nổi trong cái sự dịu dàng và bướng bỉnh ấy. Jihoo quyết định hỏi thẳng:

- Có chuyện gì xảy ra giữa em và Yijung thế? Nó có vẻ như tránh nói đến em. Tại sao?

Tránh nói đến cô? Gaeul lại run lên lần nữa. Tại sao anh lại tránh cô? Cô đáng ghét như vậy sao? Gaeul mím môi, ngẩng nhìn Jihoo, nói một cách lặng lẽ:

- Không có gì đâu anh Jihoo à. Anh ấy vẫn khỏe chứ ạ?

- Nó thì có gì mà không khỏe chứ - Jihoo bật cười - nhưng anh nghĩ em đã làm gì đó khiến nó không được bình thường.

Thật vậy sao? Gaeul nghĩ thầm, mình đâu có sức mạnh khiến anh ấy phải khác thường như vậy. Gaeul hít một hơi, mỉm cười nói:

- Yijung có cuộc sống của anh ấy, em đâu có liên quan.

Em đâu có liên quan. Câu nói này thốt ra mà trong lòng Gaeul muốn khóc òa lên. Jihoo dịu dàng nhìn cô:

- Gaeul à, em không sao chứ?

Cô phải cố gắng lắm giọng nói mới không run rẩy:

- Jihoo sunbae, cảm ơn anh và cả Woobin sunbae nữa, đã luôn quan tâm đến em trong suốt những năm qua. Tình bạn của các anh luôn khiến em phải ngưỡng mộ. Vì thế, được làm bạn với mọi người là hạnh phúc của em rồi. Những chuyện khác đâu có quan trọng gì.

Jihoo lại nhìn Gaeul thêm một lần nữa. Anh nghĩ, hai con người này đến lạ, cứ thông minh ở tận đâu, nhưng với nhau thì ngốc nghếch thế này đây. Đã giúp phải giúp cho chót vậy. Jihoo quyết định:

- Gaeul à, anh hiểu Yijung là người quan trọng trong lòng em - anh là bạn cậu ấy lâu lắm rồi, nếu nói cậu ấy thích hợp cho một mối quan hệ nghiêm túc, là anh nói dối em. Nhưng anh nghĩ, em hãy cho cậu ấy một cơ hội nữa, dù anh không thực sự hiểu rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Yijung, cậu ấy cần một người như em để được hạnh phúc. Anh đề nghị em như thế, có quá đáng không? Có được không em, Gaeul?

- Sunbae - Gaeul mỉm cười yếu ớt - hôm nay quả thực là em mệt lắm. Chuyện này, xin anh hãy để cho nó tự nhiên, được không anh?

Jihoo đặt chén trà xuống bàn, hiểu rằng câu chuyện đến đây là chấm dứt, anh không nói gì thêm được nữa.

- Được rồi, Gaeul à. Anh chỉ không muốn thấy cả em và cậu ấy bỏ lỡ cơ hội của chính mình thôi - Rồi anh đứng dậy - em nghỉ đi và hãy suy nghĩ kỹ những gì anh đã nói nhé. Yijung tính cậu ấy cao ngạo, vậy nên anh hy vọng, em hãy bước một bước về phía cậu ấy. Chứ cậu ấy cô đơn lắm.

Jihoo về rồi, Gaeul lặng lẽ nằm xuống ghế sôfa. Nhắm mắt lại vì quá mệt mỏi, nhưng những lời nói của Jihoo vẫn vang vang bên tai. Bước một bước ư? Cô đã luôn bước về phía anh, không biết là bao nhiêu bước rồi. Mà khoảng cách giữa cô và anh chẳng hề giảm bớt. Anh cứ bước ra xa cô, lảng tránh cô, là vì sao?

Cô mệt mỏi co gối lại, hơi lạnh bao trùm căn phòng, dù mới chỉ là cuối thu thôi. Cô phải làm sao bây giờ? Tình huống này, cô chưa bao giờ nghĩ tới. Suốt 4 năm qua, luôn là sự lạc quan, tự tin ngự trị trong cô. Những lúc khó khăn, mệt mỏi, lời thổ lộ rụt rè của Yijung ngày nào luôn mang lại cho cô sự tin tưởng tuyệt đối. Cô đã mong đợi trong hạnh phúc. Nhưng anh một lần nữa lại xa cô mà cô không hề rõ vì sao.

Gaeul hít một hơi thật sâu, lau đi những giọt nước mắt ấm ức đang tuôn trào.

Mày ngốc thật Gaeul, sao lại khóc như thế chứ. Ngày mai, ngày mai sẽ suy nghĩ xem phải làm gì.

Ngày mai…

Cô quyết định như vậy, rồi thiếp đi.

o0o

Yijung trở về xưởng gốm thì đã muộn. Không suy nghĩ gì, anh lẳng lặng tháo các thùng carton đựng gốm mà anh đã mang về từ Thuỵ điển. Kế hoạch mở một công ty gốm xuyên quốc gia vẫn phải tiến hành như dự định. Anh sẽ không vì cái học thuyết soulmate ngớ ngẩn mà phải bận tâm quá nhiều làm gì cả. Ngày mai, anh phải liên hệ với các nhà đầu tư mà anh đã có sẵn danh sách trong tay để tiến hành đàm phán.

- Woobin à, xin lỗi cậu khi gọi đã quá muộn thế này. Mai tớ cần phải đi Jeju và ở lại đó mấy hôm. Khi tớ về, sẽ mời các cậu một bữa nhé. Được không? OK. Cứ nói với các cậu ấy là tớ bận. OK. Thế nhé.

Gọi xong cho Woobin, Yijung lại tiếp tục làm việc. Những dự định đầy ắp trong đầu và anh cần phải làm việc tích cực để tranh thủ lấy lại thời gian anh đã xa đất nước này. Chỉ chợp mắt giây lát thôi, Yijung đã bừng tỉnh và vội vã gọi cho thư ký để lên đường.

Kế hoạch của Yijung là mở một cuộc triển lãm các tác phẩm mới nhất mà anh vừa thực hiện; mở một Công ty và hai đại lý ở Busan và Jeju để giới thiệu và bán sản phẩm; xây dựng một Trung tâm nghiên cứu men và thiết kế; xây dựng xưởng chế tác và nung gốm. Trước mắt là như vậy, Yijung tự nhủ thầm khi ngồi trên ôtô ra sân bay. Với danh tiếng của dòng họ bao đời như nhà anh thì chuyện đàm phán là không hề khó khăn gì. Sự chuyên nghiệp và tài hoa của Yijung đâu phải chỉ ít người biết đến.

Đang mải suy nghĩ, xe lướt qua một dáng người quen thuộc khiến tim Yijung như ngừng đập trong tích tắc. Anh kêu người tài xế dừng xe. Qua cửa kính, anh nhìn thấy Gaeul ngồi trên ghế dài dưới tán cây táo ở công viên bên đường. Cô xem đồng hồ với dáng vẻ rất sốt ruột. Yijung thoáng dấy lên một cảm giác khó chịu, chắc là cô đang đợi cái anh chàng hôm nọ anh đã nhìn thấy hôm ở nhà trẻ đây mà.

Yijung nhìn chằm chằm vào Gaeul. Anh không thể không nhận ra nét mặt cô không tươi sáng như lần đó, thậm chí có thể nói cô rất u buồn. Một người đàn ông vội vã chạy đến trước Gaeul, chính là anh chàng hôm nọ, có vẻ như phân trần gì đó, còn cô không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu. Vừa muốn biết họ đang nói gì, vừa muốn bỏ đi thật nhanh, Yijung đột nhiên thấy mình thật khổ sở. Có vẻ như gã kia lại tính chuyện bỏ Gaeul chăng? Yijung cảm thấy nóng mặt, muốn xông ra đập cho gã kia một cú. Nhưng rồi anh vẫn ngồi yên, tiếp tục quan sát.

Anh chàng đó đột nhiên ôm vai cô vỗ về, còn Gaeul thì nở một nụ cười nhợt nhạt. Yijung nắm chặt bàn tay lại, họ chỉ giận dỗi gì nhau đấy thôi. Anh chàng kia nói gì đó, rồi xoa đầu cô một cái và quay người bước đi. Còn Gaeul thì từ từ đứng dậy, nhìn theo anh chàng đó vài giây rồi quay người trở lại. Nét mặt cô chợt sững sờ và cô đứng phắt lại khi nhìn thấy chiếc xe của anh.

Yijung bối rối trong xe cứ như thể cô sẽ nhìn thấy anh vậy. Thực ra thì Gaeul không biết ai ở trong xe, cô chỉ nhận ra xe của anh thôi. Yijung quên mất điều đó nên anh bước ra ngoài. Đây là lần đầu tiên họ giáp mặt nhau, hay ít nhất thì với Gaeul, vì thế, gương mặt cô vô cùng xúc động. Tay cô níu chặt vào quai túi và trái tim thì đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Yijung thì lại hiểu là cô xấu hổ vì bị anh bắt quả tang. Anh làm ra vẻ bình thản, tiến lại gần và nói:

- Chào em.

- Yijung sunbae - Gaeul chỉ nói được có thế.

- Em có khỏe không?

- Em khỏe. Còn anh, anh… thế nào?

- Tốt lắm.

Bỗng nhiên cả hai im lặng. Yijung tự cười nhạo mình, sao tự nhiên anh lại trở nên rụt rè như vậy nhỉ. Nở một nụ cười quen thuộc, Yijung vui vẻ nói:

- Trông em thay đổi nhiều quá nhỉ? Đẹp ra đấy. Ăn mặc cũng khá hơn nhiều rồi, chứ không quê mùa nữa nhỉ.

Gaeul cay đắng nghe những lời khách sáo như vậy. 4 năm trôi qua và những gì anh nói khi gặp cô chỉ là vẻ bề ngoài của cô hay sao. Gaeul vẫn im lặng, cô bối rối đến mức không biết phải nói gì nữa. Mắt cô đã loáng nước.

- Ồ, em vẫn mít ướt nhỉ? Hay thật đấy. Hóa ra là em vẫn còn giữ được điều gì đó của Gaeul ngày trước. Học thuyết soulmates ngốc nghếch gì gì đó của em chắc là cũng thay đổi rồi đấy nhỉ?

Yijung tự cảm nhận sự cay đắng trong giọng nói của anh, nhưng Gaeul thì chỉ cảm thấy sự mỉa mai trong đó. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Yijung, rồi nói:

- Hình như anh đang bận. Vậy, em đi nhé.

Cô cúi chào rồi bỗng nói thêm, rất nhỏ:

- Anh giữ gìn sức khỏe. Đừng vất vả quá nhé.

Rồi cô bước đi. Sự dịu dàng đột nhiên trong câu nói cuối cùng của Gaeul khiến trái tim Yijung mềm lại. Anh với tay nắm lấy tay cô, khiến Gaeul khẽ rung người, không bước tiếp được nữa. Hơi ấm từ bàn tay anh khiến cô cảm thấy mình như muốn khuỵu xuống. Anh lại bắt đầu cư xử như trước đây sao? Lại gần gũi rồi lại xa cách như thế mãi sao? Gaeul rút mạnh tay ra, không quay người lại, chỉ nói:

- Yijung sunbae, em không còn là Gaeul của 4 năm về trước nữa. Vô ích thôi.

Yijung đứng nhìn theo cô, bàn tay anh nắm lại như để giữ chặt hơi ấm và sự mềm mại anh vừa cảm nhận được từ bàn tay của cô. Chợt cười khẩy 1 tiếng, Yijung bực bội đóng sầm cửa xe. Không còn là Gaeul của 4 năm về trước ư? Cô nói vậy là sao? Cô đã có soulmate rồi nhỉ? Cay đắng nghĩ như thế, Yijung cảm thấy cơn giận đùng đùng bốc lên trong đầu. Đấm mạnh tay vào ghế trước mặt, anh hét lên một tiếng khiến người lái xe phải giật mình thảng thốt, lạc tay lái. Chiếc xe lao lên vỉa hè, đâm sầm vào cột trồng ô, lao thẳng vào một cửa hàng gần đó rồi mới ngừng lại.

o0o

Yijung tỉnh dậy, ánh sáng chói lóa mắt khiến anh vội nhắm chặt mắt lại.

- Cậu tỉnh rồi hả? Thấy trong người thế nào?

Yijung cố mở mắt lần nữa, cho đến khi nhìn rõ những gương mặt lo âu xung quanh anh. Junpyo, Jandi, Jihoo và Woobin nữa. Anh cười nhẹ:

- Không sao. Mà sao các cậu ở đây? Mình sao thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra thế?

- Cậu không nhớ gì sao? Cậu nói chuyện với một cô gái ngoài đường, rồi bỗng nhiên ngồi vào xe, hét một tiếng kinh thiên động địa, lái xe của cậu không chịu được đả kích lớn như vậy đâu. Cậu tưởng ai cũng có sức chịu đựng giống như bọn mình sao? - Woobin vừa cười vừa nói, trong khi Jandi vẫn còn lo lắng, đúng kiểu phụ nữ.

- Sunbae, anh không còn đau chỗ nào đấy chứ? Mà cô gái đó là ai mà khiến anh giận dữ đến thế hả sunbae?

- Em hỏi từ từ thôi, hỏi thế, ai trả lời được hử? - Junpyo lại cạu cọ mỗi khi Jandi tỏ ra quan tâm đến người khác, bất kể là bạn bè của anh.

Yijung chợt ghen tỵ với hai người họ. Anh chợt tưởng tượng lại những lần tranh luận giữa anh và Gaeul, và tự nhiên anh thấy nhớ biết bao. Nhìn thấy vẻ mặt đột nhiên trở nên dịu dàng của Yijung, Jihoo hơi mỉm cười, cất tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của anh:

- Cậu không hỏi tại sao bọn mình lại biết cậu như thế này mà đến đây à?

- Ừ, tại sao vậy? - Yijung giật mình, hỏi lại.

- Là Gaeul - Jandi trả lời thay Jihoo - Cậu ấy trông anh suốt đêm qua, đến khi biết là anh không sao, mới gọi cho tụi em đó.

- Gaeul? - Yijung ngẩn người - sao cô ấy lại…?

- Cô ấy bảo vô tình nhận ra xe của cậu nên đã gọi xe cấp cứu - Jihoo bảo rồi nói thêm - mà cũng lạ, sao ngẫu nhiên thật đấy. Cô ấy có mặt quả là đúng lúc. Hay chính Gaeul là người khiến cậu phải cáu giận đấy?

Yijung quay mặt đi, không trả lời. Thì ra suốt đêm qua cô ấy đã ở đây mà mình không hề biết. Anh thật sự muốn biết lúc đó cô đã nghĩ gì, có lo sợ cho anh không, và … có khóc không? Nhưng Woobin không để cho anh kịp nghĩ ngợi gì thêm đã chất vấn:

- Lúc tới đây mình thấy Gaeul buồn quá mà hỏi thì cô ấy không nói gì cả. Giữa cậu và Gaeul lại xảy ra chuyện gì thế hả Yijung?

- Woobin sunbae - Jandi căng thẳng hỏi - Gaeul và Yijung sunbae có chuyện gì nghĩa là sao? Em không hiểu…

- Nếu cái gì cũng cho em biết rồi em ra tay nghĩa hiệp thì chẳng ai ở đây còn sống sót đâu.

Tất cả đều bật cười trước câu đùa của Woobin nhưng Jandi thì không. Cô khe khẽ lắc đầu nói:

- Không lý nào… Suốt 4 năm qua, cậu ấy lảng tránh mọi cuộc xem mặt, từ chối bất kỳ ai muốn hẹn hò mà chẳng nói lý do gì cả. Chẳng lẽ là vì anh sao Yijung sunbae?

- Ý em là sao? - Yijung sửng sốt nhìn Jandi rồi quay nhìn Woobin - Sao cậu không kể với mình là cô ấy …?

- Thì cậu có hỏi mình đâu. Mình tưởng những gì cậu quan tâm chỉ là cô ấy có bình an hay không, có sống tốt không, thế thôi - Woobin vừa trả lời vừa lùi ra xa Yijung, như thể sợ bị anh đánh.

Yijung cố ngồi dậy:

- Jandi à, cô ấy không hẹn hò với ai sao? Có một người ở bên cô ấy mà? Ở nhà trẻ ấy?

- Ai cơ? - Jandi ngơ ngác hỏi - Không biết có phải anh muốn nói đến Gusok không?

- Gusok? Cái anh chàng cùng làm gốm với Gaeul ấy hả? - Woobin kêu lên.

- Cậu biết hắn ta à? - Yijung quát lên khiến mọi người giật nảy mình - Hắn ta đã khiến cô ấy cười suốt, mình đã thấy mà - Câu này Yijung nói nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.

- Thì ra là vậy đấy - Jihoo cười nói - mình đã không biết cậu lại suy nghĩ mọi thứ theo cách này.

- Anh nghĩ ai cũng giống anh vậy hả, Yijung sunbae? - Jandi hơi giận - Cậu ấy đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy mà giấu không hề cho em biết. Em thật vô tâm quá. Em phải đi tìm cậu ấy đây - Nói rồi, Jandi chạy ào ra cửa. Junpyo chạy theo cô.

Yijung nhắm mắt lại rồi bảo:

- Thôi các cậu để mình nghỉ một lát nhé. Mình mệt quá.

Khi chỉ còn lại một mình, Yijung mở mắt ra, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Jandi nói vậy là sao? Cô ấy không hẹn hò. Vậy Gusok là thế nào? Anh nhấc tay lên định vò đầu khiến vết thương nhói lên đau đớn. Yijung không thể chịu nổi nữa, anh cắn môi gượng ngồi dậy, rồi tháo kim truyền ra, phủ chăn lên đống gối rồi hé cửa bước ra ngoài.

Tiếng chuông cửa vang lên, tiếng Gaeul dịu dàng sau cánh cửa và cô hiện ra. Khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi bỗng nhiên biến thành sửng sốt, rồi lo lắng, rồi giận dữ:

- Yijung sunbae, sao anh ra ngoài khi còn đang thế này?

- Em trả tiền taxi cho anh, rồi mình nói chuyện sau được không? - Yijung đặt tay lên ngực, tỏ vẻ rất đau đớn.

Gaeul lẳng lặng dìu anh vào nhà, để anh ngồi dựa lên ghế sôfa rồi lùi lại. Cô đứng cách anh khá xa, nhưng ánh mắt thì đã rất dịu dàng:

- Anh còn đau lắm không? Em lấy nước ấm cho anh uống nhé?

- Cảm ơn em. Anh cũng thấy khát nước thật đấy.

Trong khi cô lấy nước thì anh quan sát căn phòng của cô. Nhìn bộ đồ gốm uống trà rồi chiếc kèn saxophone, Yijung bống thấy lòng anh ấm áp vô cùng. Những món đồ gốm xinh xinh, giống y như con người Gaeul cứ lung linh trong mắt anh. Anh cầm lên chiếc kèn, nhớ lại buổi tối hôm đó, họ đóng kịch đấy chứ, thế mà cô vẫn nhớ mãi trong lòng sao?

Gaeul lại gần để đưa cho anh cốc nước. Nhưng thay vì cầm lên uống, anh lại đặt xuống bàn rồi kéo cô ngồi lại gần mình. Gaeul đứng khựng lại nhưng vẻ mặt đau đớn của anh khi cô làm vậy khiến cô ngoan ngoãn ngồi xuống bên anh. Anh nắm bàn tay cô, ngả người ra ghế, không nhìn cô, yên lặng mãi, rồi bỗng nói:

- Gaeul à, em đã tìm được soulmate của em chưa?

- Em…

- Anh … anh không biết nữa, nhưng anh có còn cơ hội nào không, Gaeul?

- Sunbae …

- 4 năm qua, em có nhớ anh nhiều không?

- Sunbae - Gaeul đột nhiên tỏ ra cương quyết, dù cô vẫn nói rất nhỏ - Anh đừng như thế này nữa được không? Những lời anh nói hôm đó, cách đây 4 năm, em đã nghĩ đó là những lời nói chân thật nhất, vì nó mà em có niềm tin, đã sống, đã hy vọng. Em đã đợi anh ở lò gốm vào ngày hẹn của chúng ta, nhưng anh đã không đến. Anh về từ hôm trước, vậy mà em không phải là người đầu tiên anh tìm đến. Anh nghĩ, em sẽ vẫn tiếp tục chơi trò chơi này với anh hay sao? Em đã nói rồi, em không còn là Gaeul như trước đây. Em không muốn hạnh phúc của em phụ thuộc vào anh nữa. Trái tim em không đủ sức cho những chuyện như vậy. Em vẫn tin vào học thuyết soulmate, còn anh vẫn luôn coi thường nó. Chúng ta không có điểm chung, Yijung à.

Yijung cứ để cho Gaeul nói, mỗi lời cô nói, đều khiến anh cảm thấy dễ chịu biết bao. Cô nói cô đã thay đổi, nhưng bàn tay cô vẫn để anh nắm chặt, anh khẽ cười. Gaeul bực mình rút tay ra và đứng lên, nhưng anh lại kéo cô xuống:

- Gaeul à, để anh nói em nghe nhé. Anh thật là ngốc. Anh đã đến tìm em, thật đấy. Anh định dành cho em điều bất ngờ, nhưng mà anh đã thấy em và cái cậu Gasuk gì đó cười nói vui vẻ với nhau - Yijung chợt ngừng lời, tự nhiên thấy cơn giận vẫn còn bốc lên trong đầu.

- Gusok - Gaeul chữa lại, đột nhiên, cô khẽ cười - có phải anh ghen không?

- Anh? Anh mà ghen? - Yijung cau mày - Anh chỉ thấy khó chịu thôi.

Gaeul vẫn cười, nhưng nước mắt cô đã long lanh bên hàng mi. Tay cô vô tình nắm chặt bàn tay anh, khiến Yijung quay sang nhìn cô. Lần đầu tiên từ khi gặp lại, khuôn mặt anh ở gần cô như thế. Anh dịu dàng giơ ngón tay lên chặn lại giọt nước mắt chực lăn xuống má cô, rồi sẵn đà vén vài sợi tóc rủ xuống bên tai cô. Gaeul hơi đỏ mặt, trông cô đáng yêu vô cùng. Yijung tự nhiên cảm thấy xốn xang, tim anh đập loạn lên khi tay anh chạm vào má cô.

- Gaeul à, em vẫn chưa trả lời anh. 4 năm qua, em có nhớ anh không?

Cô khẽ gật đầu, mắt hơi cúi xuống, khuôn mặt cô nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

- Anh cũng rất nhớ em - Yijung nói rất nhỏ - Và anh rất mong đợi giây phút này, Gaeul à.

Yijung nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào mắt cô. Cả hai ở quá gần nhau đến mức cảm thấy nhịp tim của nhau, và Yijung không suy nghĩ thêm được gì nữa, anh cúi xuống chạm nhẹ môi vào môi cô, cảm thấy người cô run lên, môi cô mềm, ấm và thơm tho như một bông hoa.

Yijung vòng tay qua eo cô, kéo cô sát lại thêm chút nữa. Người cô mềm mại dựa hẳn vào ngực anh khiến anh ngây ngất. Anh hôn cô lần nữa, lần này, anh thấy cô đáp lại. Nụ hôn vụng về của Gaeul làm Yijung hạnh phúc vô bờ. Xiết chặt cô trong tay, Yijung say đắm trong nụ hôn ngọt ngào nhất mà anh có được trong cuộc đời. Anh tham lam ôm chặt lấy cô, như sợ cô biến mất, môi anh áp chặt lên môi cô, như thể nếu dừng lại anh sẽ không thở được.

- Yijung à - Gaeul cố dứt ra - Em sẽ làm anh đau mất.

Nhưng anh chỉ mỉm cười, ánh mắt anh say đắm và nồng nàn.

- Anh muốn em bù lại cho anh 4 năm xa cách, Gaeul à, anh yêu em!

Gaeul mỉm cười, ánh mắt cô nói lên tất cả. Yijung như chìm vào ánh mắt đó và trái tim anh như bay lên khi cô nói:

- Em cũng yêu anh, Yijung.

Ngoài trời đêm, gió lạnh đã bắt đầu thổi. Nhưng Yijung và Gaeul không cảm thấy gì cả. Họ đã tìm thấy nhau, và học thuyết Soulmate đã dẫn đường.

0 Thích
Chia sẻ
  • Chia sẻ Facebook
  • Chia sẻ Twitter
  • Chia sẻ Zalo
  • Chia sẻ Pinterest
In
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS
  • Điều khoản sử dụng
  • Chính sách bảo mật
  • Cookies
  • RSS

Trang thông tin tổng hợp chodichvu

Website chodichvu là blog chia sẻ vui về đời sống ở nhiều chủ đề khác nhau giúp cho mọi người dễ dàng cập nhật kiến thức. Đặc biệt có tiêu điểm quan trọng cho các bạn trẻ hiện nay.

© 2025 - chodichvu

Kết nối với chodichvu

vntre
vntre
vntre
vntre
vntre
Thời tiết lai châu shbet
Trang thông tin tổng hợp
  • Trang chủ
  • Ẩm Thực
  • Kinh Nghiệm Sống
  • Du Lịch
  • Hình Ảnh Đẹp
  • Làm Đẹp
  • Phòng Thủy
  • Xe Đẹp
  • Du Học
Đăng ký / Đăng nhập
Quên mật khẩu?
Chưa có tài khoản? Đăng ký